Bài đọc 1 : St 12, 1-4a : “Thiên Chúa gọi Ap-ram, tổ phụ dân Người”.
Bài đọc 2 : 2 Tm 1,8b-10 : “Thiên Chúa kêu gọi và soi sáng chúng ta”.
Tin Mừng : Mt 17, 1-9 : “Dung nhan đức Giêsu chói lọi như mặt trời”.
Sứ Điệp Lời Chúa : Trở nên những người con trong Người Con.
1. Lời kêu gọi lên đường
Đức Tin trong dòng lịch sử ơn cứu độ đã khởi đầu và vẫn mãi mãi là một lời mời gọi lên đường. Đối với Ap-ram, đó là lời mời gọi từ bỏ quê hương xứ sở : “Hãy rời bỏ xứ sở, họ hàng và nhà cha người, mà đi đến đất Ta sẽ chỉ cho người”; lời mời gọi ấy trở nên lời mời gọi “xuất hành” đối với Dân Israen thời Mô-sê, và cũng là lời mời gọi lên đường hướng tới một “đất hứa” mà không bao giờ trên trần gian này Dân Israen có thể đạt được :
“Hôm đó, ĐỨC CHÚA lập giao ước với ông Áp-ram như sau : "Ta ban cho dòng dõi ngươi đất này, từ sông Ai-cập đến Sông Cả, tức sông Êu-phơ-rát, đất của những người Kê-ni, Cơ-nát, Cát-môn, Khết, Pơ-rít-di, Ra-pha, E-mô-ri, Ca-na-an, Ghia-ga-si và Giơ-vút” (St 15,1821)
Trong Tân ước, đó là lời mời gọi đi vào “cuộc xuất hành” cùng với đức Giêsu :
“Hai vị hiện ra, rạng ngời vinh hiển, và nói về cuộc xuất hành Người sắp hoàn thành tại Giê-ru-sa-lem”. (Lc 9,31); và lời đức Giêsu trong Tin Mừng hôm nay cũng diễn tả cùng một thực tại ấy : “Đức Giêsu truyền cho các ông rằng : “đừng nói cho ai hay thị kiến ấy, cho đến khi Con người từ cõi chết trỗi dậy”. (Mt 17,9)
Lịch sử cứu độ là một cuộc xuất hành, là lời mời gọi mãi mãi lên đường, là đi vào một cuộc Vượt qua. Trần gian và con người sống trong trần gian, từ khi nguyên tổ phạm tội, chỉ còn một con đường được mở ra, con đường của một cuộc xuất hành, ra khỏi “xứ sở, họ hàng và nhà cha”, ra khỏi cái tôi an ổn và thế giới an ổn vốn có của mình, đi vào một cuộc phiêu lưu nguy hiểm, đón nhận những thách đố trong cuộc vượt qua như một “phép rửa” :
“Thầy còn một phép rửa phải chịu, và lòng Thầy khắc khoải biết bao cho đến khi việc này hoàn tất!” (Lc 12,50)
Đó là hành trình “bắt buộc” của kiếp người, và là lời mời gọi không thể trốn tránh đối với một Kitô hữu chân chính. Ta trở lại kinh nghiệm của cuộc sống thường ngày, ta sẽ nhận ra cách rõ ràng rằng : không có một thành tựu nào của đời người được trao tặng cho những người ngại ngùng, nhát sợ trước cuộc phiêu lưu.
2. Thiên Chúa ở cùng…
Thiên Chúa cứu độ con người không phải bằng cách “nhấc bổng” con người ra khỏi cuộc hành trình gian khổ và đặt vào trong vườn “địa đàng”; vì “cửa địa đàng” đã đóng kín :
“Người trục xuất con người, và ở phía đông vườn Ê-đen, Người đặt các thần hộ giá với lưỡi gươm sáng loé, để canh giữ đường đến cây trường sinh.” (St 3,24)
Nhưng Thiên Chúa cứu độ con người bằng một lời hứa ban một Đấng Cứu tinh :
“Ta sẽ gây mối thù giữa mi và người đàn bà, giữa dòng giống mi và dòng giống người ấy; dòng giống đó sẽ đánh vào đầu mi, và mi sẽ cắn vào gót nó." (ST 3,15)
Hành trình tìm sự sống của đời sống con người chỉ còn thể trông chờ một “Ai”, một “Dòng giống”, và được cứu độ nhờ cùng được đồng hành với Đấng ấy :
“Đây là Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Người. Các người hãy vâng nghe lời người !”
Hành trình ơn cứu độ không thể là con đường như Phêrô tưởng : “Lạy Ngài, chúng con ở đây, thật là hay !...”; nhưng chỉ có thể đón nhận ánh sáng cuộc biến hình như một ánh chớp lóe lên, đón nhận những dấu chỉ về quyền năng, về sự đồng hành của Chúa trên hành trình cuộc đời, hành trình vượt qua. Lời hứa cứu độ chỉ được thực hiện trong đức Giêsu, Đấng “Emmanuel”, Đấng Thiên Chúa ở cùng. Đức Tin chính là đón nhận đức Giêsu, cùng đồng hành với đức Giêsu trong cuộc Vượt Qua của Ngài, và để cho Ngài đồng hành trong cuộc vượt qua của chinh mình… Thánh Phaolô, trong bài đọc 2, đã khẳng định với Timôthê về hành trình gian khổ nhưng đầy hồng phúc của người môn đệ Chúa :
“Anh yêu quý, dựa vào sức mạnh của Thiên Chúa, anh hãy đồng lao cộng khổ với tôi để loan báo Tin Mừng” (2 Tm 1,8b)
3. Hồng ân được ban tặng
“Bản chất” của đạo Sách Thánh thiết yếu không phải là một quy luật nhân quả công bằng, cũng không phải do một thái độ giác ngộ để nhận biết chính mình; nhưng là đạo của thái độ đón nhận với lòng tri ân Hồng ân do Ai khác tặng không. Đây không phải là trao đổi theo mức độ công bằng; cũng không phải thái độ luân lý “xứng đáng” mà là được thưởng. Nước Trời thiết yếu chính là đức Giêsu, và ở đâu có đức Giêsu thì ở đó có Nước Trời; Nước Trời ấy được tặng không trước tiên như sự ban tặng một Ai. Cứu độ là chấp nhận hồng ân tặng không như đón nhận một Ai và sống trung tín với Ngài :
“Người đã cứu độ và kêu gọi chúng ta vào dân thánh của Ngươi, không phải vì công kia việc nọ chúng ta đã làm, nhưng là do kế hoạch và ân sủng của Người” (2 Tm 1,9)
“Biến hình”, thiết yếu không phải là thấy điều gì lạ, nhưng là thấy được dung nhan thật của đức Giêsu. “Dung nhan Người chói lọi như mặt trời…”, để rồi, một khi hiểu ra hồng ân cuối cùng cũng chỉ là một đức Giêsu, thì có khả năng đồng hành với Ngài, đồng hành với Ngài ngay trong hành trình vượt qua gian khổ : “Các ông ngước mắt lên, không thấy ai nữa, chỉ còn một mình đức Giêsu mà thôi”.
Tạm kết
Hành trình vượt qua là một hành trình gian khổ, liên quan đến sự sống và cái chết. Hành trình gian khổ ấy thường làm cho người Kitô hữu hiểu lầm về đường lối cứu độ của Chúa. Người ta tưởng rằng vì mình chưa có đủ công đức nên phải chịu khổ đau; người ta tưởng rằng chịu khổ đau để được thêm công đức, thêm hy vọng được vào Nước Trời… Tóm lại, người Kitô hữu quá bận tâm một cách sai lạc về “đầu vào”. Thật ra, “đầu vào” đã được tặng không. Điều quan trọng lại chính là ghi nhận hồng ân tặng không, để sống thêm dày tình nghĩa với Chúa trong hành trình khổ đau, nhưng luôn là sống niềm vui để làm sáng tỏ Tin Mừng cứu độ : “Chính đức Kitô đã tiêu diệt thần chết, và đã dùng Tin Mừng mà làm sáng tỏ phúc trường sinh bất tử” (2 Tm 1,10)